(ANTV) - Chiến dịch cấp căn cước công dân đã bước vào giai đoạn nước rút. Ròng rã nhiều tháng trời, khó có thể nói hết những khó khăn, vất vả mà lực lượng Công an đã trải qua, trong đó, có nhiều cán bộ nữ đang nuôi con nhỏ.
Bởi vậy, tâm sự của Đại úy Phan Thùy Dung, cán bộ Phòng Cảnh sát QLHC về TTXH Công an Nghệ An, mẹ của 2 cậu con trai, cũng là tiếng lòng của nhiều người mẹ - người lính khác.
Con trai của mẹ!
Mẹ không còn biết thứ Bảy hay Chủ nhật, không còn biết ngày nghỉ hay ngày lễ. Công việc nối tiếp nhau, "vắt" từ ngày này qua ngày khác, bởi chỉ một người chậm lại thôi, là cả một "guồng máy" đang rầm rập sẽ bị gián đoạn.
Những bữa ăn vội vã, những phút ngả lưng mà ngủ say như chết chỉ trong vài phút, những đêm muộn vẫn cặm cụi bên máy đã quá quen thuộc với những người lính làm công tác quản lý hành chính như mẹ. Cuộc chiến này không có tiếng súng nhưng đòi hỏi mỗi người lính phải luôn trong tư thế quyết tâm cao nhất.
Những dòng tâm sự xúc động của Đại úy Phan Thùy Dung, cũng là tiếng lòng của nhiều người mẹ - người lính khác.
Trong thư, Đại úy Phan Thùy Dung cũng bày tỏ với con trai, chỉ cần người dân tin tưởng và yêu thương, mẹ thấy mình được tiếp thêm sức mạnh nhiều lắm. Nhưng mẹ cũng chỉ là một người mẹ như bao phụ nữ khác. Mẹ cũng muốn sáng sáng cuống cuồng giục con đến lớp. Chiều muộn có thể tới xem một màn đồng diễn mà con và các bạn dày công luyện tập trong ngày biểu diễn. Hay đêm về, mẹ được hít hà mùi mồ hôi của con và nghe con kể chuyện trường, chuyện lớp.
Gác lại niềm hạnh phúc riêng, những nữ chiến sĩ công an cùng đồng đội của mình vẫn đang nỗ lực ngày đêm cùng những con số và đường vân sẵn sàng chấp nhận vất vả, hi sinh, bởi phía trước họ là sự phát triển của đất nước, là sự an toàn và thuận lợi cho nhân dân.
Cuối thư chị Dung nhắn gửi con trai: "Chiến dịch cấp CCCD đang đi đến những ngày cuối cùng, khi dịch COVID-19 vẫn diễn biến hết sức phức tạp. Vừa làm CCCD, vừa chống dịch, vì thế nhiệm vụ mà mẹ và đồng đội càng nặng nề hơn. Có thể mẹ vẫn phải vắng nhà nhiều hơn; con và em vẫn phải tự ăn, tự học, tự chơi; những bữa cơm cả nhà quây quần bên nhau hiếm hoi như trước.
Mẹ tin, con sẽ hiểu và thông cảm cho mẹ! Bởi mẹ yêu màu áo của mình, nhiều như yêu các con!".