 |
Cảnh dạy và học tại ngôi trường Aajibaichi Shaala |
Một trong những nội quy của ngôi trường chỉ có một phòng học được dựng tạm bằng tre và có mái che bằng rơm này, là học viên phải từ 60 tuổi trở lên. Đồng phục của trường cũng khá đặc biệt, là sari truyền thống Ấn Độ màu hồng rực rỡ. Trường mở cửa 6 ngày/tuần, vào mỗi buổi chiều - thời điểm mà học viên đã hoàn thành xong việc nhà và việc đồng áng.
Bà Gulab Shivaji Kedar - Học viên nói: “Chúng tôi bắt đầu tập đọc, viết và cũng bắt đầu tập kí tên mình. Đến giờ chúng tôi vẫn chưa đọc thông viết thạo nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Bà Janabai Daji Kedar - Học viên cho biết: “Kể từ khi trường học được mở ra, chúng tôi rất vui, chúng tôi tới đây và cùng học với nhau.”
Những người phụ nữ này bắt đầu buổi học bằng một phần cầu nguyện và sau đó học chữ, hăng say tập viết trên bảng con. Học cụ của trường là bảng chữ cái được sơn thật to trên những viên gạch, nhằm giúp cho các học viên mắt đã kém có thể đọc được dễ dàng. Nhiều học cụ khác cũng là “cây nhà lá vườn” do học viên tự làm.
Chị Sheetal Prakash More - Giáo viên nói: “Với người già, giáo viên phải thật kiên nhẫn. Tôi phải dạy đi dạy lại. Một số cụ tai đã kém và mắt đã mờ nên khó khăn hơn trong việc học. Và tôi phải nói đi nói lại nhiều lần.”
Ông Yogendra Bangar - Người sáng lập trường học cho biết: “Các cụ tự tự lên rất nhiều. Nhờ biết chữ họ có thể đi bất cứ nơi đâu mà không phải phụ thuộc vào người khác. Giờ đây các cụ đã tự làm được nhiều việc họ muốn.”
Theo thống kê, tỉ lệ biết chữ ở Ấn Độ đã tăng lên 74% trong vòng một thập kỷ trước năm 2011, tuy nhiên tỉ lệ biết đọc biết viết của phụ nữ vẫn còn thấp hơn nhiều so với nam giới. Số liệu năm 2011 cho thấy chỉ có khoảng 65% phụ nữ biết đọc biết viết, trong khi con số đó ở nam giới là 82%.
Theo các chuyên gia và nhà nghiên cứu giáo dục, tư tưởng trọng nam khinh nữ và tình trạng tảo hôn chính là những nguyên nhân chính dẫn đến việc phụ nữ ít biết chữ hơn nam giới ở Ấn Độ.